Chiều xuống là ghé quán

Ảnh: Internet
Khi mặt trời bớt gắt và gió thổi từ cuối phố lên mát hơn, người ta tự nhiên nhớ đến quán bia đầu ngõ như nhớ một chỗ hẹn lâu năm. Ghế nhựa thấp xếp chồng trước cửa, bàn lau sạch bóng, chiếc quạt trần quay đều như nhịp thở của buổi chiều. Từ bếp nhỏ, mùi đậu rán thơm lừng quyện mùi tỏi phi, đâu đó tiếng lạc rang lách tách trong chảo nghe vui tai. Người đi làm vừa dựng xe đã thấy bạn vẫy tay, tiếng gọi “cho anh một vại” vang lên sau tiếng bật vòi phì nhẹ, bọt bia tràn mép ly trông đã thấy mát. Ở chỗ ấy, bia hơi không chỉ để giải khát; nó là cái cớ để nán lại với nhau thêm một lúc, kể chuyện sếp khó tính, chuyện con mới tập viết, chuyện trời đổ mưa bất chợt làm cả phòng kẹt lại. Mỗi câu chuyện nhỏ, mỗi tràng cười vừa đủ, cộng lại thành cảm giác nhẹ tênh mà ai cũng cần vào cuối ngày. Đôi khi chẳng cần nói gì nhiều, chỉ cần ngồi cạnh nhau, nghe phố xá ồn vừa phải, nhìn người qua lại, là thấy lòng mình dịu xuống.
Vị bia hợp xứ nóng
Xứ mình nắng mưa thất thường, những ngày oi ả kéo dài khiến cổ họng lúc nào cũng muốn tìm thứ gì mát mà không nặng nề. Bia hơi hợp đúng chỗ đó: nhẹ, dễ uống, hớp đầu tiên mát rượi từ đầu lưỡi xuống cổ, hớp thứ hai thấy vị dịu ở lại, không gắt, không đắng quá mức. Ly bia dày tay, bọt mịn phủ lên như lớp mây mỏng, uống đến đâu cảm giác mệt nhọc tan ra đến đó. Có hôm mưa rào bất chợt, cả quán kéo bàn vào trong mái hiên, ngồi chen sát mà vui, cốc bia mát lạnh trở thành cái “giảm nhiệt” cho đầu óc sau một ngày lăn lộn. Cũng có hôm trời lộng gió, uống xong cốc đầu thấy bụng đói cồn cào, gọi thêm đĩa đậu rán là đã thấy nạp lại năng lượng. Cái hay là bia không quá mạnh để làm mình choáng, cũng không nhạt tới mức vô vị, nó vừa đủ để cuộc nói chuyện trôi đi mạch lạc, để nụ cười lên dễ hơn, để cái nhíu mày lúc chiều tan bớt. Uống bia hơi như bật chiếc công tắc chuyển từ “chế độ làm việc” sang “chế độ nghỉ ngơi”, nhẹ mà rõ ràng.


Ảnh: Internet
Bàn nhựa làm mọi người giống nhau
Điều thú vị nhất của quán bia hơi là bước qua bậc cửa là thấy mọi người giống nhau, chẳng ai hơn ai kém. Cùng ngồi ghế nhựa, cùng chạm cốc, cùng chờ đĩa lạc rang bưng ra, khoảng cách tự khắc ngắn lại. Bên cạnh mình có thể là anh thợ hồ tay còn dính vệt vôi, là chị nhân viên văn phòng áo sơ mi còn thơm mùi nước xả, là cậu sinh viên làm thêm đang tranh thủ bữa tối, là chú tài xế công nghệ vừa tắt ứng dụng nghỉ tay. Chẳng cần câu chuyện lớn, chỉ cần “Anh ơi cho em xin miếng tương ớt” là đã mở đầu cho một cuộc trò chuyện về đội bóng đang đá, về con đường mới mở, về quán này năm ngoái sửa lại trần nên mát hơn. Cái bình dân ở đây không phải là xuề xoà, mà là sự thoải mái để mỗi người được là chính mình, cười to cũng được, nói nhỏ cũng xong, miễn là tôn trọng nhau. Quán vì thế trở thành nơi ai cũng tìm thấy chỗ của mình, như chiếc ghế quen được để đúng góc cạnh bức tường, ngồi xuống là thấy thân thuộc ngay.

Ảnh: Internet
Món nhắm vừa miệng, câu chuyện vừa tầm
Bia hơi ngon là một chuyện, nhưng cái làm người ta ngồi lâu lại nằm ở mấy đĩa đồ nhắm đặt cạnh. Đậu rán nóng hổi chấm chút muối tiêu chanh, lạc rang giòn rụm thơm thơm, dưa góp chua chua ngọt ngọt đánh thức vị giác, thêm đĩa nem chua, ít lòng nướng sém cạnh là đủ một mâm rôm rả. Đồ nhắm ở quán bia hơi không phải để no, mà để neo giữ cuộc trò chuyện, để mỗi lần gắp là một lần kéo câu chuyện đi tiếp. Hết chuyện cơ quan thì đến chuyện hàng xóm mới chuyển tới, hết chuyện học phí thì bàn sang chuyện du lịch cuối năm, thỉnh thoảng lại ngừng một nhịp để cùng nhao nhao “ủa, đội nào ghi rồi kìa” khi ti vi ở góc quán vang lên. Những món ăn giản dị này, khi đặt đúng cạnh ly bia mát, tự nhiên hợp nhau đến lạ, chẳng cần trang trí cầu kỳ mà vẫn khiến người ta gật gù “đúng ý quá”.

Ảnh: Internet
Bia hơi khác bia lon là ở khoảnh khắc
Bia lon tiện, để tủ lạnh cả tuần cũng không sao, mở lúc nào cũng cùng một vị. Bia rót từ bồn lạnh hiện đại ở nhiều nhà hàng thì đều đặn, sạch sẽ, đi với nhiều món ăn kiểu Tây thấy cũng hợp. Nhưng bia hơi ở quán phố có cái riêng không lẫn: nó gắn với hôm nay và chỗ ngồi này, với tiếng gió thổi qua mái tôn, với cái bắt tay của ông chủ quán, với nụ cười của cô phục vụ nhớ tên khách quen. Mẻ hôm nay có thể đậm hơn một chút, mẻ mai lại nhẹ hơn một thoáng; rót ở quán này bọt đứng lâu hơn quán kia một tẹo. Chính sự “không y chang” đó khiến mỗi lần ghé quán là một trải nghiệm mới, mà vẫn giữ cốt lõi quen thuộc. Người ta quay lại không chỉ vì vị bia, mà vì khoảnh khắc uống bia ở đúng nơi, đúng người, đúng tâm trạng, thứ khoảnh khắc khó đóng lon mang về.
Một cốc ngon nhờ vài điều tử tế

Ảnh: Internet
Nói cho cùng, cốc bia ngon không phải nhờ bí quyết bí truyền nào, mà nhờ những điều căn bản được làm tới nơi tới chốn. Bia được giữ lạnh ổn định nên hương vị đứng, không chua, không gắt, bọt mịn phủ một lớp vừa mắt. Ống dẫn và vòi rót được rửa sạch mỗi ngày, ly tráng kỹ trước khi rót để không còn mùi xà phòng, chạm môi vào là thấy mát tay mát miệng. Bom bia quay vòng nhanh, bán hết trong ngày để hôm sau lại có mẻ mới, treo tấm bảng “hết rồi” còn đáng tin hơn lời quảng cáo. Khách uống thấy bọt xẹp nhanh bất thường hay vị hơi lạ, nói ngay một tiếng, quán nghe xong kiểm tra và xin đổi ly khác, chuyện nhỏ nhưng làm nên niềm tin lớn. Sự tử tế qua lại ấy giữ cho quán đông khách, để mỗi cốc bia đặt xuống bàn đều làm người uống thấy được tôn trọng.
Mời nhau cũng cần nghĩ cho nhau
Đi uống bia là để vui, mà đã vui thì ai cũng muốn vui trọn vẹn. Bởi vậy, chuyện mời nhau bây giờ đã đi kèm thói quen nghĩ cho nhau: ai phải lái xe thì xin nửa ly, ai đang uống thuốc thì gọi nước ngọt hay trà đá, cả bàn gật đầu “ok” không ép. Vẫn có thể cụng ly, vẫn “chúc sức khoẻ” bằng nước lọc cũng được, vì điều quý nhất là không khí của buổi gặp gỡ chứ không phải nồng độ trong ly. Có bàn còn hẹn nhau góp thêm ít tiền gọi taxi cho bạn về cho yên tâm, cử chỉ nhỏ mà ấm. Khi mọi người tôn trọng lựa chọn của nhau, quán trở thành nơi an toàn và nhẹ nhàng, không ai phải gồng, không ai ngại, lần sau hẹn lại càng dễ.
Quán quen và chữ tín của khu phố

Ảnh: Internet
Mỗi khu phố thường có một quán “ruột” mà chỉ cần nhắc tên là ai cũng biết. Chủ quán nhớ khách thích nhiều hay ít bọt, thích ly to hay ly nhỏ, thích ngồi sát cửa hay nép trong góc. Treo sau quầy là tấm bảng nhỏ ghi “còn” hay “hết”, đơn giản mà rõ ràng, hết sớm lại thành lý do để khen: “Quán làm ăn sạch sẽ nên bán nhanh thế.” Có hôm đông khách, chủ quán vẫn cố giữ nhịp rót đều tay, không tham rót vội để giữ bọt cho đẹp, khách nhìn thấy cũng yên tâm. Từng chi tiết nhỏ, từ chiếc khăn lau bàn sạch mùi hoá chất đến rổ đá viên trong veo, góp lại thành chữ tín của quán, thành danh dự của cả con phố. Nhờ chữ tín đó, người ở xa đi làm về muộn vẫn vòng lại thêm vài ngã rẽ chỉ để ngồi đúng chiếc ghế quen, uống đúng cốc bia quen, chào đúng người quen.
Thành phố đổi thay, bia hơi vẫn gần gũi
Thành phố mỗi năm một khác: quán cà phê mới mở, bar đèn đẹp, chung cư cao cao mọc lên san sát, đường sá mở rộng, tiếng còi xe cũng đổi nhịp. Thế nhưng, chỉ cần còn những khoảng vỉa hè đủ rộng để đặt mấy bộ bàn ghế, còn những quán chịu khó giữ sạch và giữ tươi, bia hơi vẫn có chỗ đứng của nó. Nhiều quán trẻ trung hơn, sơn sửa sáng sủa, bồn lạnh gọn gàng, ly trong và dày, bảng giá rõ ràng không mập mờ. Nâng chất lượng mà không đánh mất sự thân thiện, giữ giá vừa túi tiền để khách tự nhiên bước vào. Bia hơi vì thế như một phần nhịp tim của khu phố: lúc nhanh lúc chậm, nhưng luôn đều đặn, luôn khiến người ta thấy bình yên khi nghe lại.
Điều còn lại sau một buổi chiều
Buổi chiều trôi nhanh hơn khi có một cốc bia mát ở trước mặt và một người bạn ngồi đối diện. Chuyện công việc lặt vặt bỗng nhẹ tênh khi được nói ra, chuyện gia đình rắc rối cũng thấy dễ thở khi có người gật gù chia sẻ. Uống xong cốc thứ hai, gọi thêm đĩa dưa góp, lau miệng bằng chiếc khăn giấy hơi ẩm mùi chanh, ngả người ra sau nghe gió lùa qua mái tôn, tự nhiên thấy đời sống dù bận rộn vẫn có những khoảng dừng rất người. Lúc đứng dậy tính tiền, ai nấy đều thấy lòng mình sáng sủa hơn, bước ra đường với tâm trạng nhẹ như sau một cơn mưa mát. Và hẹn nhau lần tới, không cần ấn định ngày giờ, chỉ cần nói “tối nào rảnh ghé quán” là đủ.
Bia hơi ở góc phố là một thói quen dễ thương của người Việt: không đắt đỏ, không kiểu cách, nhưng làm người ta gần nhau hơn. Chỉ cần quán làm đúng những điều căn bản—giữ tươi, giữ sạch, giữ thái độ tử tế—và khách biết trân trọng công sức ấy, thì cốc bia hơi sẽ còn mát lòng rất lâu nữa. Giữa thành phố đổi thay, vẫn có những buổi chiều chúng ta ngồi xuống chiếc ghế nhựa quen, nâng ly lên một chút, mỉm cười với nhau, và thấy mình thuộc về nơi này.

Ẩm thực giữa lòng phố cổ Hà Nội
Khau nhục – hương vị núi rừng trong bữa tiệc người Tày
Hương vị lạ miệng của bún kèn Phú Quốc níu chân du khách
Vị mặn quê nhà từ nồi nước mắm đồng
Quanh Nhà thờ Lớn Hà Nội: ăn gì từ sáng sớm tới tối muộn?