Sau ba tuần làm quen qua mạng và những cuộc trò chuyện khá ăn ý, H. (25 tuổi, nhân viên văn phòng) nhận lời gặp mặt một chàng trai trạc tuổi. Ấn tượng ban đầu rất ổn: ăn mặc gọn gàng, nói năng lịch sự, biết chọn quán. Thế nhưng chỉ sau một bữa ăn, H. rời bàn với cảm giác hụt hẫng khi chứng kiến hàng loạt chi tiết cho thấy đối phương quá mức tằn tiện—đến mức kém tinh tế.

Ảnh: AI minh họa
“Anh ăn nốt nhé?” và chiếc ly bị rít đến giọt cuối
Bữa tối bắt đầu bình thường cho tới khi H. ăn chậm lại. Chàng trai lập tức “xin” phần còn dở rồi dùng thìa vét sạch, không hỏi thêm xem H. đã no hẳn chưa. Khi uống nước, anh ta liên tục rít ống hút đến tận đáy ly tạo tiếng động kéo dài—cứ vài phút lại lặp lại một lần—khiến H. và những bàn bên cạnh không khỏi chú ý.
Câu chuyện chưa dừng ở đó. Trên bàn có hộp tăm gỗ, anh chàng vô tư rút một nắm “để dành”, thậm chí bẻ đôi một vài chiếc nhét túi với lý do “dùng nửa cái là đủ”. H. cố gắng giữ không khí vui vẻ nhưng càng lúc càng bối rối trước những hành vi nhỏ mà… khó bỏ qua.

Ảnh: AI minh họa
Mặc cả 2.000 đồng ở bãi gửi xe
Khi ra bãi, nhân viên thông báo phí gửi xe 2.000 đồng. Chàng trai bắt đầu kỳ kèo, viện đủ lý do: “Đỗ có mấy chục phút”, “tính rẻ đi em”… Cuối cùng vẫn phải trả đủ, nhưng vừa rời quầy anh đã quay sang khoe “anh mặc cả giỏi lắm, lần tới chắc miễn phí luôn”. Trước lúc tạm biệt, anh hồ hởi đề xuất gặp lại và còn “gợi ý” rằng lần sau “đến lượt em mời”.
Về nhà, H. vừa buồn cười vừa… sợ hãi. Với cô, tiết kiệm là đức tính đáng quý, nhưng tiết kiệm thiếu tinh tế lại phơi bày nhiều điều: sự tôn trọng dành cho bạn hẹn, cho nhân viên dịch vụ và cả phép tắc nơi công cộng.
Khi “tiết kiệm” trở thành “cờ đỏ” trên bàn hẹn hò
Trong bối cảnh chi phí sinh hoạt tăng, nhiều người có thói quen chi tiêu chặt chẽ. Tuy nhiên, buổi hẹn đầu không chỉ là câu chuyện tiền bạc mà còn là bài kiểm tra về sự tế nhị. Ăn phần còn lại của bạn hẹn khi chưa chắc chắn họ đã xong, rít cạn ly phát âm thanh kéo dài hay lấy đồ dùng chung đem về… đều là những hành vi khiến đối phương mất thiện cảm. Tương tự, mặc cả số tiền rất nhỏ với nhân viên—những người chỉ đang làm công việc của họ—cho thấy mức độ tôn trọng dịch vụ chưa cao.
Các nhà tâm lý học thường nhấn mạnh: hành vi nhỏ phản chiếu thói quen lớn. Cách một người ứng xử với nhân viên phục vụ, với đồ dùng chung hay với “tiền lẻ” đôi khi nói nhiều hơn hàng chục lời tự giới thiệu.
Ranh giới giữa tiết kiệm và keo kiệt
Tiết kiệm là biết cân đối chi tiêu, chọn phương án hợp lý nhưng vẫn tôn trọng chuẩn mực chung. Keo kiệt là đặt lợi ích cá nhân lên trên sự thoải mái của người khác, thậm chí hi sinh phép lịch sự tối thiểu. Trong buổi hẹn đầu, ranh giới này càng rõ: chia hóa đơn hay luân phiên mời là chuyện bình thường; còn tính toán đến từng đồng gửi xe, “gom của để dành” từ quán… là dấu hiệu báo động.
Đáng nói, những “cờ đỏ” này thường xuất hiện sớm và khó che giấu. Người tinh tế có thể tiết kiệm bằng cách chọn quán phù hợp túi tiền, chủ động đề xuất chia sẻ chi phí, hoặc nhẹ nhàng nói về giới hạn của mình. Họ không làm đối phương… ngượng thay.
Quyền được nói “không” và bước tiếp
Sau trải nghiệm trên, H. quyết định lịch sự từ chối lần gặp tiếp theo. Cô cho rằng, khác biệt về quan điểm chi tiêu có thể dung hòa, nhưng phép lịch sự cơ bản và sự tôn trọng dành cho người khác là nền tảng khó thỏa hiệp. Với cô, một buổi hẹn đầu đáng nhớ phải là nơi cả hai cảm thấy thoải mái, không bị thử thách bởi những phép tính vụn vặt.
Câu chuyện của H. là lời nhắc: trong hẹn hò, “những chuyện nhỏ” không hề nhỏ. Tinh tế đôi khi chỉ là biết dừng đúng lúc—dừng tiếng rít cuối ly, dừng chiếc tay đang lục hộp tăm, dừng thói quen mặc cả vài đồng. Bởi những điều tưởng chừng vô hại ấy có thể quyết định ấn tượng đầu tiên—và cũng là cơ hội cuối cùng.
Nhìn vào 4 biểu hiện này sẽ biết ngay một đứa trẻ được giáo dục tốt hay không
Ngày người cha mỉm cười
Khi bố chồng thường xuyên muốn “ở nhờ”: ranh giới cần có của một gia đình trẻ
Người cha mờ bóng: khoảng trống trong những bữa cơm và ký ức tuổi nhỏ
Căn bếp – nơi tình thương được ủ ấm mỗi ngày