Đếm thử một năm mấy lần về nhà, nói là đếm chớ thiệt ra ai cũng biết con số đó bữa nay ít dần, ít dần đều. Hồi nhỏ đụng chút là về, lớn lên một cái, việc làm rồi dự tính rồi ước mơ nó chồng lên như sóng nước mùa lũ, nhìn lại mới hay mấy chuyến ghé hiên nhà hóa ra hiếm hoi. Câu hỏi tưởng giỡn chơi “một năm về mấy bữa?” nghe xong bỗng cay sống mũi, bởi câu trả lời lúc nào cũng hụt hơn điều lòng mình muốn.

Ảnh: FB odaucungchup
“Những đứa con xa xứ” giữa guồng quay mưu sinh
Cuộc đời ở phố đèn như chợ sớm, tiếng còi xe réo, lịch hẹn dí theo gót, email chưa kịp trả đã có cuộc gọi mới. Muốn ngưng lại cho khỏe, muốn quay về nằm võng nghe gió lùa qua hiên, ngó đám mây chạy chậm bên hàng dừa mà hổng dám. Sợ lỡ chuyến xe đang bon bon, sợ rớt nhịp thi đua, sợ chậm chân là tụt lại. Thành thử nhiều khi lòng muốn một đằng, bước chân phải rẽ một nẻo, đành hẹn nhà mình “để bữa khác”.
Về quê bỗng thành món xa xỉ
Những tháng ngày trở về quê nhà tự nhiên trở thành thứ xa xỉ, mắc tiền không phải ở vé tàu vé xe mà mắc ở thời gian yên ổn cho mình thở. Giữa mớ bòng bong công việc, chỉ cần một buổi chiều rảnh rỗi cũng khó như bắt con cá lóc lẩn trong lục bình. Có lúc cầm điện thoại định bấm số dặn má nấu nồi canh chua bần, mà nghĩ tới cuộc họp sáng mai lại thôi, tự nhủ “rồi tính sau”, vậy là “sau” cứ trôi.


Ảnh: FB odaucungchup
Làm khách quý trong chính nhà mình
Về tới nhà, đứa con xa xứ bỗng thấy mình giống khách quý. Ba đứng cửa ngóng, má vô ra hâm lại nồi cá kho tộ, chén nước mắm ớt xắt đỏ tươi đặt ngay giữa bàn, món nào cũng dư ra chút để con ăn cho đã miệng. Ngoài kia xã hội đối đãi lạnh lùng, trong nhà thì thương tới mức rối tay rối chân. Cái cảm giác vừa ấm vừa ngại ấy làm người ta cười mà trong mắt lại ươn ướt: lâu ngày quá mới được thương kiểu thiệt thà như vậy.


Ảnh: FB odaucungchup
Đêm xuống, gió chướng thổi qua, tiếng ếch kêu dưới ruộng, xa xa còn nghe máy xuồng nổ lụp bụp. Ngồi ngoài hiên, nhìn vệt trăng rớt xuống mặt kênh, thấy bình yên chảy từng giọt. Bên cạnh là chiếc quạt quay cọt kẹt, mùi cơm trắng mới chín, tiếng má hỏi “ăn thêm hông con?”. Ở phố kiếm đâu ra cảm giác bình an tròn trịa như dĩa cá bông lau kho khô keo. Vui đó mà cũng xót đó, vì biết mấy bữa như vầy hổng còn nhiều.
Lý do nghe đâu cũng xuôi
Viện cớ thì thiếu gì: dự án tới hạn, khách cần gấp, tiền nhà, tiền điện, tiền học chồng chất. Lý do nào nghe cũng xuôi tai, cãi kiểu gì cũng thua, bởi mưu sinh là chuyện thiệt chớ không phải chuyện đùa. Nhưng có đêm nằm im nhìn trần nhà, bỗng thấy mình đang trả góp tuổi trẻ cho những thứ hổng ôm được vô lòng, còn người thân thì cứ đợi khơi khơi nơi cuối ngõ.
Nhiều khuya bật dậy giữa chừng, tự hỏi “mình nợ nhà tới chừng nào?” Hồi nhỏ mỗi chiều đi học về là nghe tiếng má gọi, giờ lớn rồi, tiếng gọi đó thành chuông điện thoại không bắt máy kịp. Mỗi lần lỡ cuộc gọi, tự nhủ xíu nữa gọi lại, rồi “xíu nữa” thành sáng hôm sau. Đếm thử bao nhiêu lần “xíu nữa”, chắc cũng vừa đủ đầy một năm vắng nhà.
Những điều nhỏ xíu hóa thành vàng
Có những thứ nhỏ xíu mà đi xa rồi mới thấy quý: cái mền cũ thơm nắng, cái ghế gỗ cọt kẹt, chén muối ớt trộn tỏi đập dập, trái ổi giòn ba hái sau vườn, miếng cá rô đồng chiên giòn chấm nước mắm me. Má rửa chén cứ liếc coi con có gắp đủ chưa, ba lục đục sửa cái bản lề cửa sắt kêu két két. Ngày xưa coi nhẹ như gió thoảng, bây giờ thấy giá trị như hũ mắm cá linh để tới vụ bông điên điển nở là khui ra ăn cho đã thèm.





Ảnh: FB odaucungchup
Giây phút kéo va-li rời hiên
Tới lúc xếp đồ trở lên phố, con đường từ bếp ra ngõ bỗng dài hơn mọi khi. Cánh cổng vừa khép lại, bước chân nghe nặng như mang theo cả mùi khói bếp. Ba má đứng trông theo, bàn tay đưa lên che nắng mà thiệt ra che cái bùi ngùi trước mắt. Mình cười lớn cho ba má yên lòng, rồi quay đi, nghe tim rớp một cái như tờ lịch rơi khỏi móc. Bước lên xe, phố đón mình bằng bụi bặm, còn nhà tiễn mình bằng im lặng.
Có lẽ hổng ai bắt mình dừng guồng quay thiệt lâu, nhưng chắc gì không thể chậm lại một chút. Chậm để nhớ gọi về hỏi “nay má khỏe hông?”, chậm để đặt vé sớm hơn, chậm để dời cuộc hẹn hổng quá cần thiết. Chậm để tự nhắc, tiền bạc có thể kiếm, nhưng thời gian với ba má thì hổng ai bán thêm. Chậm để thấy chuyện thành công nào cũng ngon hơn khi mình còn chỗ để về, còn mâm cơm có người chờ.
Nếu mai mốt ai hỏi “một năm về mấy lần?”, ước chi mình khỏi phải gãi đầu cười trừ. Biết đâu câu trả lời sẽ thành: “Dạ con không đếm nữa, con nhớ đường về, con đi hoài.” Lời hẹn nghe giản dị vậy thôi mà giữ người ta lại gần với gốc rễ. Mỗi lần về, ở thêm một bữa cơm, ngồi lâu hơn một buổi chiều, kể nhiều hơn một câu chuyện, chụp thêm một tấm hình có ba má đứng hai bên. Mấy thứ đó đâu có bao lâu, mà nhớ thì lâu dữ lắm.
Đừng để thương yêu chờ lâu

Ảnh: FB odaucungchup
Đường về nhà lúc nào cũng ở đó, chỉ là lòng mình có ngoảnh lại hay không. Đếm thử một năm mấy lần về nhà, đừng để con số đứng hoài ở một chỗ. Guồng quay đời thì quay hoài, còn ba má đâu có đứng đợi mãi. Vậy nên, giữa bộn bề mưu sinh, ráng chừa một khoảng trống cho mái hiên, cho mùi cơm mới, cho tiếng gọi “con ơi” nghe qua tưởng bình thường mà ấm tới tận tim. Đừng để thương yêu chờ lâu, nghen.
Khi 30 triệu chỉ đủ sống: Người trẻ TP.HCM hoãn cưới, chần chừ sinh con
Cúi xuống để thấy thương
Top chòm sao vượng may tuần này
“Keo kiệt” tiền tip nhưng lãng phí đồ ăn: tranh luận nóng quanh văn hóa boa ở quán xá
Chăm mẹ 90 tuổi: có tiền chưa đủ, cần một “cách sống” phù hợp