Khi bố chồng thường xuyên muốn “ở nhờ”: ranh giới cần có của một gia đình trẻ

Một gia đình trẻ vừa đăng ký kết hôn, con còn bế trên tay, đang xoay xở trong căn nhà thuê chật hẹp. Lễ cưới trước đây từng phải hoãn vì mâu thuẫn với bên nội, vết xước ấy chưa kịp lành thì một câu chuyện khác lại kéo dài: bố chồng thường xuyên tìm cách qua ở, dù ông có nhà riêng. Từ chỗ “ở nhờ ít ngày” thành những đợt lưu trú dài, nhịp sống của cả nhà bị đảo lộn.

Thấy phiền khi bố chồng tìm mọi cách qua nhà chúng tôi ở

Ảnh: AI minh họa

Người vợ kể, bố chồng đã nghỉ hưu, nghiện thuốc lá, hay mua sắm lặt vặt và đôi khi nói sai lệch sự thật, khiến không khí trong nhà lúc nào cũng căng như sợi dây. Có lần ông ở liền cả tháng, bữa cơm, giặt giũ, dọn dẹp dồn lên một đôi vai vốn đã quá tải. Khói thuốc ám vào chăn gối khiến chị nơm nớp lo cho đứa trẻ còn non nớt đường hô hấp.

Người chồng lại đi làm thất thường. Khi có mặt, anh ngại va chạm, né câu chuyện “ở chung hay không”, sợ bố buồn, sợ nhà cửa ồn ào. Sự lặng im ấy đặt người vợ vào thế khó: nếu mở lời từ chối, e bị xem là thiếu tình nghĩa; nếu tiếp tục chịu đựng, sức khỏe của con và sự bình yên của mái nhà bị đem ra đánh đổi.

Trong văn hóa nhiều gia đình, cha mẹ qua thăm con cháu là điều bình thường. Nhưng ở một tổ ấm hạt nhân, khác biệt nếp sinh hoạt, không gian hạn chế và sự hiện diện của một em bé có thể biến sự “ở nhờ” thành nguồn xung đột. Bài toán ở đây không phải tình thân có hay không, mà là giới hạn thế nào để tình thân không đè lên cuộc sống thường nhật.

Ảnh: AI minh họa

Lời giải, theo các chuyên gia gia đình, bắt đầu từ sự thống nhất giữa hai vợ chồng: cùng nhìn thẳng vào khó khăn, xác định nguyên tắc tối thiểu—không hút thuốc trong nhà, tôn trọng giờ giấc của trẻ, chia sẻ việc vặt, và quan trọng nhất là ấn định thời gian lưu trú rõ ràng thay vì ở vô hạn định. Khi đã đồng lòng, cuộc trò chuyện với người lớn sẽ bớt nặng nề và dễ đi đến thỏa thuận.

Một thỏa hiệp khả dĩ là chuyển từ “ở dài ngày” sang thăm nom theo lịch cố định, tối trở về nhà mình; hoặc nếu cần ở lại, tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc không khói thuốc và phụ giúp sinh hoạt. Đó không phải hành động đẩy người thân ra xa, mà là cách bảo vệ sức khỏe của em bé và giữ cho tổ ấm không vỡ vụn vì những điều tưởng nhỏ.

Nỗi băn khoăn “có ích kỷ không nếu không muốn ở chung” thực chất phản chiếu gánh nặng vô hình đặt trên vai nhiều phụ nữ trẻ: vừa chăm con, vừa làm kinh tế, vừa giữ hòa khí hai bên. Hiếu thảo không đồng nghĩa chấp nhận mọi xáo trộn; hiếu thảo còn là biết đặt khuôn khổ để mỗi lần ông bà ghé chơi là niềm vui, không phải là cơn bão nhỏ cuốn phăng trật tự gia đình.

Khi ranh giới được nói rõ bằng sự tôn trọng, tình thân có chỗ trú ngụ lành mạnh. Một mái nhà nhỏ vẫn có thể ấm áp: trẻ em hít thở không khí trong lành, người lớn nâng đỡ nhau đúng cách, và những cuộc thăm nom trở lại đúng nghĩa—đến để sum vầy, không để làm trĩu nặng thêm những đôi vai.

Tin khác
Đang tải…
Hết tin