Nỗi sợ âm ỉ của cha mẹ trước một thế giới lạ
Cha mẹ hiếm khi hiểu trọn vẹn những gì con mình đang làm. Không phải vì họ thờ ơ, mà vì trong lòng luôn có một nỗi lo âm ỉ, sợ đứa con bước ra ngoài kia rồi biến thành điều gì đó họ không kịp nhận ra. Thế giới bên ngoài với họ giống như một căn nhà xa lạ, đèn mở sáng mờ mờ, ồn ào tiếng người, và quá nhiều cánh cửa không biết phải tra chìa thế nào. Cho nên, chỉ cần nghe người ta nói đôi câu, lòng họ đã chao đảo; thấy một lời đồn, trán họ đã nhăn lại; ai hỏi “Con dạo này thế nào?” là miệng họ cười cho qua nhưng tim lại đập thình thịch, sợ lỡ nói sai về chính đứa con của mình.

Ảnh: FB Thoòng Dành Kể Chuyện
Khi thương hóa nghi ngờ, giữ hóa xa
Tình thương đặt cạnh nỗi sợ thì dễ biến thành hoài nghi. Thương nhiều quá thì sợ mất, sợ mất lại muốn giữ, mà càng cố giữ thì càng đẩy nhau ra xa. Nhiều khi cha mẹ không muốn tin ai khác ngoài con, chỉ là thói quen chăm một đứa nhỏ nhiều năm khiến họ quên mất rằng đứa nhỏ ấy đã lớn, biết tự chọn đường, có một góc bầu trời riêng không thể đặt vào túi áo của người lớn được nữa. Họ vẫn theo quán tính cột dây giày giùm con, trong khi con đã đi đôi giày khác và đang tập chạy trên con đường không giống con đường cũ.
Ở phía con: tình thương lẫn với bất lực
Đến lượt con, yêu cha mẹ theo kiểu bất lực. Muốn giải thích, mà mỗi chữ nói ra như mắc vào cổ. Muốn chứng minh mình ổn, mà cuộc đời vốn có lúc thăng lúc trầm, đâu phải chuyện gì cũng có thể trình bày gọn ghẽ trong vài câu qua bữa cơm tối. Con chọn im lặng để khỏi làm cha mẹ lo, nhưng im lặng lâu ngày lại thành bức tường. Cha mẹ đứng bên này, con đứng bên kia; ai cũng nghĩ người kia cố tình xa cách, mà thật ra chỉ là không biết gõ cửa vào lúc nào cho khỏi làm nhau giật mình.

Ảnh: internet
Lời thiên hạ như gió lùa vào nhà
Giữa hai đầu dây ấy, lời thiên hạ như gió lùa. Ở nơi quen mặt quen tên, ai cũng có chút quyền phỏng đoán về nhà người khác. Một câu hỏi vô tình, một lời khen chê nửa vời cũng đủ làm cha mẹ bối rối. Họ muốn bảo vệ con nhưng sợ lỡ bênh vực nhầm; muốn tin con mà lại sợ mình quá chủ quan. Họ đứng ngay giữa ranh giới mỏng tang: một bên là lòng cậy tin, một bên là nỗi hãi hùng mơ hồ rằng “biết đâu…”. Vậy là thay vì hỏi “Con có cần ba mẹ không?”, đôi khi lại bật ra câu “Sao con làm vậy?”. Câu hỏi ấy nghe như phán xét, trong khi điều họ muốn nói chỉ là “Nói cho ba mẹ nghe đi, để ba mẹ đỡ lo”.

Ảnh: internet
Học lại cách nói với nhau từ đầu
Còn con, thay vì “Con không sao đâu”, lại thốt lên “Ba mẹ chẳng hiểu gì con”. Một câu nói như cánh cửa sập lại. Đôi khi chỉ vì mệt, vì quãng đường đang đi có chướng ngại, vì những dự định còn chưa thành hình để đem ra khoe. Con nghĩ cha mẹ nên biết mà không cần giải thích; cha mẹ nghĩ con phải nói ra thì mới yên tâm. Mỗi người giữ một suy diễn của riêng mình, dằn lên ngực một vết trầy nho nhỏ không ai thấy, không ai gọi tên, nhưng đủ nhói. Có lẽ, chúng ta cần học lại cách nói với nhau từ đầu.
Cha mẹ: tập tin vào điều chưa thấy
Cha mẹ, xin tập tin vào điều chưa nhìn thấy. Tin rằng đứa con từng ngã sấp trước sân nhà giờ đã biết đưa tay chống, biết ngẩng mặt mà đi. Tin rằng thế giới ngoài kia nhiều ngả rẽ, nhưng đứa trẻ này vẫn mang theo trong người những nguyên tắc tử tế mà chính cha mẹ đã chắt chiu dạy dỗ. Tin rằng con có quyền sai, và quyền sửa, giống như ngày xưa cha mẹ cũng đã từng. Đừng vội tin lời đường phố trước khi nghe con nói; cũng đừng biến câu chuyện của nhà mình thành cuộc họp làng. Chỉ cần hỏi nhỏ: “Con muốn ba mẹ đứng ở chỗ nào trong chuyện này?” – câu hỏi ấy, đôi khi là cái nắm tay.
Con: tập nhìn sự mệt mỏi trong tình thương của cha mẹ
Và con, xin tập nhìn vào sự mệt mỏi trong tình thương của cha mẹ. Người lớn cũng sợ, chỉ khác là họ giấu khéo hơn. Đừng đợi đến khi họ nói “Con làm ba mẹ thất vọng” mới giải thích. Thử chủ động vài điều nhỏ: nhắn một tin ngắn khi đến nơi, kể vài câu về công việc mình đang hì hục, khoe một món ăn tự nấu dở dang. Với con, đó là chuyện vặt; với cha mẹ, đó là cái neo giúp khỏi trôi dạt theo lời đồn. Khi họ lúng túng dùng những từ ngữ cũ kỹ, đừng vội bực. Hãy dịch sang thứ tiếng của yêu thương: “Con nghe rồi, con hiểu ba mẹ lo. Con sẽ cẩn thận hơn. Nếu có gì rối, con sẽ nói.”

Ảnh: internet
Những quy ước hiền lành trong nhà
Chúng ta cũng có thể thống nhất vài quy ước hiền lành trong nhà. Ví như: khi căng thẳng, ai cũng có quyền xin lùi 15 phút trước khi nói tiếp, để khỏi đẩy nhau vào chỗ quá lời. Khi góp ý, thay câu “Tại sao” bằng câu “Làm sao để”. “Tại sao con nghỉ làm?” dễ hóa thành thẩm vấn; “Làm sao để con an tâm còn ba mẹ bớt lo?” lại mở ra lối đi chung. Và một điều nhỏ nữa: đừng đem nhau ra so sánh trên mâm cơm hay giữa chỗ đông người. Tình thân chỉ lớn lên trong không gian kín đáo, nơi người ta được quyền vụng về mà không bị chụp mũ.
Gọi tên nỗi sợ, đặt tên nỗi lo
Nếu sợ, ta nói là sợ. Nếu lo, ta nói là lo. Khi nỗi sợ có tên, nó hiền đi. Khi nỗi lo có chỗ đứng, nó không còn xô đẩy người thương ra bờ mép. Cha mẹ có thể nói: “Ba mẹ sợ tụi mình xa nhau.” Con có thể đáp: “Con cũng sợ làm ba mẹ buồn.” Từ đó, mỗi người nhích lại một chút. Không ai phải hoàn hảo mới xứng đáng được tin. Chúng ta chỉ cần trung thực, kiên nhẫn, và chịu thua bớt cái tôi của mình.
Không ai thắng trong cuộc hơn thua của người thương
Bởi vì thật ra, chẳng ai thắng sau một cuộc cãi vã giữa những người yêu nhau. Mỗi câu nặng lời đều đã ngấm nước mắt, mỗi lần im ắng dài đều chừa lại một khoảng rỗng. Sự hơn thua ở đó chỉ làm cái nhà chung lạnh thêm. Khi hai bên cùng lặng, thứ còn lại là nỗi tiếc: đáng lẽ đã có thể nói khác đi; đáng lẽ đã có thể ngồi lâu thêm mười phút.
Chậm lại để gần nhau hơn
Cho nên, hãy chậm lại. Đặt lên bàn giữa nhà một chiếc ghế trống – dành cho sự bình tĩnh. Đặt trong đầu mỗi người một khoảng trống – dành cho sự khác biệt. Đặt trong tim một ngăn riêng – dành cho lòng tin. Cha mẹ học cách lùi nửa bước để thấy con đủ rộng rãi mà lớn. Con học cách tiến nửa bước để thấy cha mẹ không tụt lại sau. Ngoài kia, đời vẫn ồn, tin vẫn dày, người vẫn thích nhìn vào nhà người khác. Nhưng nếu trong nhà mình còn chỗ để nắm tay, những tiếng ồn ấy sẽ hóa nhỏ.
Quyền sai và can đảm ở lại
Cuối cùng, câu chuyện luôn quay về một điều giản dị: chúng ta yêu nhau, nhưng ai cũng sợ làm sai với tình yêu của mình. Vậy thì, hãy cho nhau quyền sai mà vẫn ở lại. Hôm nay nói lỡ lời thì ngày mai xin lỗi; hôm nay chưa hiểu thì ngày mai hỏi lại; hôm nay chưa tin thì ngày mai tập tin thêm một chút. Tình thân được nuôi bằng can đảm chứ không phải bằng nỗi sợ. Mỗi lần can đảm lên tiếng, một lớp cửa trong căn nhà lạ kia sẽ tự mở. Và biết đâu, đến một sáng nào đó, cha mẹ sẽ thấy: thế giới của con không hề đáng sợ như tưởng; còn con sẽ nhận ra: sau bao nhiêu lời đồn, lời bàn, vẫn có hai người đứng ngay ngưỡng cửa, mở lòng chờ mình về.

Game Việt Goosing Out có “cái kết có hậu”, không còn là cuộc chạy vô tận
Lâu lâu về lại quê, mình chợt nhận ra người quen dần dần đã vắng đi nhiều
Những chiếc bánh quê và nỗi sợ một ngày không còn ai nhớ
Vì sao “Phở Anh Hai” bỗng thành từ khóa nóng nhất Việt Nam?
Thương lắm gánh rau của má