Xóm cũ vắng dần

Fb Thoong Danh Ke Chuyen
Lâu lâu mới thu xếp được chuyến về nhà, ngồi trên chiếc xe khách lắc lư qua con đường quen, mình cứ tưởng tượng cảnh xóm làng vẫn ồn ào như hồi nhỏ. Vậy mà vừa bước xuống đầu ngõ, nghe tiếng dép mình lẹp kẹp trên con hẻm cũ, mới giật mình thấy xóm giờ yên ắng lạ. Nhà vẫn đó, mái tôn mới, tường sơn lại sáng hơn, đường bê tông sạch hơn, nhưng người thì ít đi thấy rõ.
Những khuôn mặt từng lấp kín tuổi thơ, giờ chỉ còn lại trong trí nhớ. Họ đã đi qua những “ngày mai” rất dài không có mặt mình, sống, già, bệnh rồi mất, mà mình không kịp hay. Đến lúc quay về, chỉ thấy khoảng trống, chỉ còn mùi đất ẩm phảng phất mỗi chiều, mùi tro nhang vương trên bàn thờ, lẩn quẩn khắp xóm như tiếng thở dài.
Những người lớn đã đi sang phía “ngày mai”
Ngày xưa đi ngang nhà nào cũng có người: ông già ngồi võng đưa qua đưa lại, bà cụ chậm rãi nhai trầu, mấy chú mấy bác tụ tập trước sân nói chuyện đồng áng, rượu chè. Bây giờ, nhiều nhà đóng cửa nửa chừng, bên trong tối thui. Hỏi thăm, người ta chỉ tay vô, nói gọn lỏn “mất lâu rồi đó con”, giọng nhẹ hều như nói chuyện thời tiết.


Fb nhac nay chill phet – internet
Có nhà mình ghé ngang, bắt gặp cái chén nước cũ xỉn để trên bàn thờ, cái quạt mo còn treo trên vách, cái võng vẫn mắc đó mà không ai nằm. Thứ còn lại là bức hình chân dung đặt giữa lư hương, nụ cười đã bị lớp bụi phủ mỏng. Những người từng rầy la tụi nhỏ, từng kêu mình vô nhà ăn cơm, từng xua vịt khỏi đường cho mình chạy xe đạp, giờ im lặng trong những khung hình, lặng lẽ trôi về phía những ngày mai vô tận.
Nhìn lại, mới thấy lứa người bằng tuổi ba má hồi trước, ai nấy khỏe như trâu, làm ruộng từ sáng tới chiều không than, giờ tính lại thiếu một đống. Có người đi nhanh quá chẳng kịp gặp lần cuối, có người mất ở xứ khác, chôn vùi nơi đất lạ, có người nằm xuống trong căn nhà nhỏ, đến chừng xóm biết tin thì hương đã tàn, đám cũng tan từ lâu.
Bạn bè tản mác, tuổi thơ chỉ còn trong trí nhớ
Nhớ lại hồi nhỏ, con đường đất trước nhà lúc nào cũng bụi mù vì tụi mình chạy giỡn. Trời vừa chạng vạng là cả bầy ùa ra sân, tắm mưa, bày trò chơi ma lon, rượt nhau té trầy đầu gối mà cười hề hề. Cả đám chia nhau bịch cà na đập, trái nào nhiều muối ớt thì giành nhau như báu vật. Có hôm kéo nhau vô vườn nhà người ta hái trộm dừa nước, đứa trèo, đứa canh, đứa cầm bao, tim đứa nào cũng đập thình thịch.

Ảnh: internet
Vậy mà bây giờ, mỗi đứa trôi tuột ra một phương. Có đứa lên thành phố ở luôn, có đứa lấy chồng xa, có đứa đi làm tận miền Đông, miền Tây, vài năm mới ló mặt về nhà. Có đứa lâu quá không biết tin tức, nghe người này nói người kia là “nó làm ăn đâu ngoài Bắc đó”, mà không ai rành.
Thỉnh thoảng gặp nhau ngoài đường, biết là bạn cũ, lòng mừng mà miệng lại ngại. Hồi nhỏ thân nhau như ruột thịt, đi đâu cũng có nhau, mà lớn lên chỉ còn lại cái gật đầu, cái cười xã giao, đôi câu hỏi thăm hời hợt: “Làm đâu rồi?”, “Có vợ chưa?”, nói xong mạnh đứa nào đứa nấy đi. Có khi hai đứa đi ngang nhau luôn, liếc sơ rồi quay mặt chỗ khác, không chắc phải đúng đứa mình từng tắm mưa chung hay không.
Lũ nhỏ trên sân và cảm giác mình thành người lạ
Chiều chiều ngồi trước hiên, nhìn đám con nít chạy giỡn trước sân nhà hàng xóm, mình lại thấy hình ảnh tụi mình ngày xưa. Cũng tiếng cười lanh lảnh, cũng mồ hôi ướt lưng áo, cũng cái kiểu giành nhau trái ổi, trái me. Hỏi dò mới biết tụi nó là con, là cháu của những người mình từng thuộc mặt, từng gọi tên rành rọt. Vậy mà mình chẳng nhận ra đứa nào, mà tụi nó nhìn mình cũng như nhìn người qua đường.

Fb Thoong Danh Ke Chuyen
Mình đứng giữa sân nhà, bị kẹp giữa hai lớp thời gian: phía sau là ký ức tuổi thơ ồn ào, phía trước là lũ nhỏ đang tạo ra tuổi thơ mới cho tụi nó. Còn mình, tự dưng thấy như kẻ qua đường lạc vô xóm cũ, đứng ngó một nơi vừa quen vừa lạ mà không biết chen vô đâu cho vừa.
Mình cũng là một phần của sự đổi thay
Ban đầu cứ nghĩ chuyện xóm vắng, người đi, người tới là chuyện bình thường. Ai rồi cũng có cuộc sống, có việc làm ăn, có chỗ phải đến. Nhưng ngồi ngẫm kỹ, mới thấy trong cái đổi thay mình đang buồn bã đó, cũng có phần của mình trong đó. Mình rời xóm đi học, đi làm, lâu lâu mới về, mỗi lần về lại vội vàng ở chớp nhoáng, chưa kịp ngồi chơi với ai đã xách ba lô đi.

Ảnh: internet
Trong vô số khuôn mặt đã rời khỏi xóm, cũng có một đứa là mình. Mình cũng đã chọn những “ngày mai” không có xóm nhỏ, để xóm tự xoay xở, tự vắng đi, tự già đi. Những đứa nhỏ bây giờ lớn lên không kịp biết mình là ai, mình cũng không rảnh để biết tụi nó tên gì. Thì hóa ra, mình với tụi nó, với mấy người lớn trong xóm, đều đang đi về những phía khác nhau của thời gian, chỉ thỉnh thoảng lướt ngang qua nhau trong vài ngày ít ỏi.
Đứng lọt thỏm giữa xóm quen, thấy mình nhỏ lại
Có lúc, đi một vòng xóm, ngang qua những căn nhà cũ, nghe tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, mùi cơm chiều bay ra từ bếp, tự dưng thấy mình nhỏ xíu lại. Như cái đứa con nít năm nào, đứng giữa sân nhà ngoại, ngước lên thấy người lớn đông như hội, ai cũng cười, cũng gọi tên mình. Chỉ khác là bây giờ, những người từng vây quanh mình đã vơi đi gần hết.

Ảnh: internet
Mình dù có đi xa cỡ nào, có tưởng mình lớn, mình giỏi đến đâu, về tới đây cũng chỉ là đứa nhỏ đứng lọt thỏm giữa một xóm quen đang dần mất đi những người quen. Những người đó đã lặng lẽ đi vào những “ngày mai” nào đó rất xa, những ngày mai không có mặt mình, cũng không chờ mình kịp quay lại.
Và một ngày nào đó, biết đâu chính mình cũng sẽ trôi vào “ngày mai” của người khác, trở thành cái tên được nhắc lại nhanh gọn trong câu “nó đi lâu rồi”, trở thành cái hình nhỏ trên bàn thờ trong một căn nhà ở cái xóm này. Nghĩ tới đó, mới thấy từng chuyến về nhà, từng lần ngồi chơi lâu thêm chút với xóm làng, với người quen, với cả những khoảng trống, đều quý đến chừng nào.

Game Việt Goosing Out có “cái kết có hậu”, không còn là cuộc chạy vô tận
Những chiếc bánh quê và nỗi sợ một ngày không còn ai nhớ
Vì sao “Phở Anh Hai” bỗng thành từ khóa nóng nhất Việt Nam?
Thương lắm gánh rau của má
Không lẽ ở ngoài người ta nói con sao thì ba mẹ cũng tin hết vậy sao?