Người cha mờ bóng: khoảng trống trong những bữa cơm và ký ức tuổi nhỏ

Có những ngôi nhà đủ tiếng bước chân cha mẹ, nhưng khi con trẻ cần tới một bờ vai hay đơn giản là một câu trả lời, chúng vẫn chỉ gọi “mẹ ơi”. Thậm chí số điện thoại của cha và mẹ có khi chỉ khác nhau ở con số cuối, nhưng người được bấm máy đầu tiên vẫn luôn là mẹ — bởi đã quá nhiều lần trước đó, khi con gọi, điều nhận về chỉ là sự im lặng.

Hình ảnh AI minh họa

Bữa cơm thiếu một người ngồi đúng chỗ

Không ít gia đình có một kịch bản lặp lại: bữa tối mẹ và con quây quần, còn cha “sắp về, gần về, đang về” nhưng mãi chẳng thấy xuất hiện. Công ty chỉ cách nhà chục phút chạy xe, giờ tan ca cố định, vậy mà bữa cơm chung vẫn hiếm hoi. Có khi cha kịp mở cửa đúng lúc cơm canh vừa được hâm nóng, song lại thả mình trên chiếc ghế ở góc phòng, để mặc mấy mẹ con rục rịch bên bàn.

Hình ảnh AI minh họa

Sự vắng mặt không chỉ đo bằng chiếc ghế trống. Nó hiện ra trong những điều đáng ra phải thuộc về người cha: dạy con điều hay lẽ phải, hỏi han việc học, lắng nghe tâm sự đầu đời, lo lắng khi trời mưa to con về có an toàn không. Thay vào đó là những tối cha – con mỗi người một thế giới: mẹ và con trò chuyện về lớp học, bạn bè, người con đang cảm mến; cha cười một mình với chiếc điện thoại hoặc ngủ vùi sau ngày làm việc căng thẳng. Mẹ cũng đi làm, cũng gánh áp lực, nhưng vẫn cố dành một khoảng thời gian chắc chắn cho con, những cuối tuần rủ nhau đi dạo, vào bếp, đọc sách.

Có những hôm mẹ đi công tác, cả sáng cha vẫn nằm dài tới 9 giờ, không buồn tự hỏi con đã ăn sáng hay chưa. Và trớ trêu thay, khi con “cãi lý” thắng cha trong một cuộc tranh luận nhỏ, người bị trách lại là… mẹ: “Cô dạy nó kiểu gì mà giờ dám cãi cha nhem nhẻm?”. Khoảnh khắc ấy, sợi dây ba người vốn đã giãn ra, lại thêm một nấc lỏng.

Những đứa trẻ biết hết

Đừng nghĩ trẻ con vô tư đến mức không nhận ra điều gì. Chúng cảm được ai thương mình, ai dõi theo mình. Bởi vậy, khi từ trường về nhà, phản xạ đầu tiên là lao đi tìm mẹ. Chúng quyến luyến ôm mẹ khi phải rời nhà đi chơi. Và khi ký ức tuổi nhỏ được hỏi gọi tên “những kỷ niệm với cha”, có đứa trẻ nghĩ mãi chỉ nhớ những lần hai cha con rượt đuổi lơ đãng như mèo vờn chuột. Người ta có cần chung một sợi nhau thai mới có thể nảy sinh một kết nối bền chặt không? Câu hỏi ấy, đôi khi, làm người lớn phải chùng giọng.

Hình ảnh AI minh họa

Không vơ đũa cả nắm: những người cha đáng quý

Tất nhiên, không phải người cha nào cũng mờ bóng trước tuổi thơ của con. Vẫn có những người đàn ông vội vã gom việc nơi công sở để kịp phóng xe về đón con đúng giờ. Vẫn có những ông chồng nhìn thấy sự mệt mỏi ở vợ để thủ thỉ: “Thôi mình đừng sinh thêm, để em còn khỏe”, rồi chủ động gánh vác mọi phần có thể. Vẫn có những ông bố giỏi giang ngoài xã hội nhưng không quên lập kế hoạch rèn thể lực, nề nếp sinh hoạt cho con; cùng con vào bếp nấu những bữa ăn vừa sức, dạy con biết dựng chiếc lều nhỏ của gia đình trong phòng khách vào cuối tuần.

Và cả những người cha sau ly hôn vẫn giữ một quỹ thời gian không thể xâm phạm dành cho con: đưa đón, dự họp phụ huynh, đi dã ngoại, lắng nghe con kể một ngày dài. Họ không hoàn hảo, nhưng nhất quán: “Con cần cha thì cha có mặt”. Những người đàn ông như thế thật sự đáng trân trọng.

Lời nhắc dành cho những ai sắp làm cha, làm mẹ

Chọn sai bạn đời có khi là một sai số khó sửa. Có một người cha không như kỳ vọng cũng chẳng thể đổi bằng một phép màu. Chính vì vậy, những người chuẩn bị cất bước vào hành trình làm cha, làm mẹ càng cần học sớm về trách nhiệm, về vai trò, về cách rèn dạy và đồng hành cùng con. Gia đình nên được xem là sự nghiệp lớn nhất trong đời — một sự nghiệp đòi hỏi thời gian, tình thương, sự hiện diện bền bỉ chứ không chỉ là một khoản thu nhập được mang về mỗi cuối tháng.

Một câu hỏi để ngỏ

Đến khi chính bạn phải chăm sóc cha trong một đêm dài ở bệnh viện, nằm ghé chiếc giường chật hẹp ấy, có thể bạn sẽ giật mình tự hỏi: đã bao lâu rồi mình chưa ngủ cạnh cha như thuở còn nhỏ? Câu hỏi tưởng nhẹ tênh mà nặng trĩu, bởi nó nhắc ta rằng tình thân cần được nuôi bằng sự có mặt — hôm nay, ngày mai và nhiều năm sau nữa. Nếu mỗi người cha chịu khó ngồi xuống bàn cơm đúng giờ, lắng nghe một câu chuyện vụn vặt, đặt tay lên vai con trong một phút yếu lòng… sợi dây gia đình sẽ bền lại, ký ức tuổi thơ của con sẽ không còn một khoảng trống mang tên “người cha vô hình”.

Tin khác
Đang tải…
Hết tin