TikTok VTV
Màn ảnh Việt đang gọi tên một “nữ hoàng nước mắt” mới. Không ồn ào khẩu hiệu, không chiêu trò giật gân, Quỳnh Châu chinh phục khán giả bằng những khung hình khóc tinh tế đến nghẹt thở trong Cách Em 1 Milimet. Mỗi lần đôi mắt ngân ngấn, bờ mi rung nhẹ và khoé môi cố ghìm, câu chuyện của nhân vật dường như tự bật lời—không cần thoại lên gân, chỉ còn lại nhịp tim, tiếng thở và cảm giác quặn lại nơi lồng ngực người xem.

Ảnh: VTV
Trong bộ phim này, Quỳnh Châu hoá thân thành Tú—một cô gái đẹp, tự chủ và giỏi giang, nhưng trái tim lại lựa chọn con đường khó: âm thầm dành tình cảm cho Bách, chàng trai do Huỳnh Anh thủ vai. Sự độc lập và kiêu hãnh của Tú va đập với những khoảnh khắc yếu mềm khi đứng trước người mình thương. Nỗi buồn ở cô không phô diễn; nó thấm từng ánh nhìn bịt bùng, từng lần kìm tiếng nấc, từng bước chân cố giữ thẳng lưng dù lòng đã chùng xuống. Chính độ “tiết chế” đó khiến cảm xúc bật nảy mạnh hơn—như một chiếc lò xo bị nén lâu, chỉ cần máy quay tiến thêm một nhịp là nước mắt Tú đủ sức tràn qua lớp diễn để chạm vào người xem.

Ảnh: VTV
Cảm xúc của vai Tú được xây khá vững: cô có lý trí để đi xa trong sự nghiệp, có lòng tự trọng để không biến tình yêu thành sự van nài, nhưng cũng có đủ chân thật để đau khi đối diện những ngộ nhận, lỡ hẹn, hay một câu nói vô tâm từ Bách. Ở các trường đoạn tranh tối tranh sáng, nơi ánh đèn đường hắt vệt mỏng lên gò má, Quỳnh Châu chọn cách để nhân vật “im lặng lên tiếng”. Đó là kiểu khóc không cần gào thét: hơi thở đứt quãng, cổ họng nghẹn lại, hàng mi ướt mà góc mắt vẫn kiên cường. Máy quay càng khép khung thì diễn xuất của cô càng mở rộng biên độ—một nghịch lý thú vị cho thấy sự chủ động trong nhịp diễn và khả năng kiểm soát nội lực.

Ảnh: VTV
Sự cộng hưởng đến từ nhiều yếu tố: gương mặt điện ảnh của Quỳnh Châu vốn đã “ăn” cận cảnh; lớp hoá trang được tiết chế để nhường chỗ cho biểu cảm; và nhịp cắt dựng biết giữ khoảng lặng. Nhưng điều then chốt vẫn là chất liệu diễn. Quỳnh Châu không “bóp” nước mắt theo hiệu lệnh kịch bản, cô để nhân vật đi qua tất cả những lớp cảm xúc cần phải trải nghiệm rồi mới cho phép giọt lệ rơi. Chính sự chín muồi đó khiến các cảnh khóc của cô không giống “thủ thuật” mà giống tai nạn cảm xúc, nơi mỗi giây đều có lý do để tồn tại. Không khó hiểu khi nhiều khán giả đã mệnh danh cô là “nữ hoàng nước mắt” mới—một danh xưng không dễ đặt cũng chẳng dễ giữ.

Ảnh: VTV
Điều đáng nói, danh xưng ấy không đến từ hư danh tức thời. Trước Cách Em 1 Milimet, Quỳnh Châu đã ghi dấu trong một số dự án truyền hình như Biệt Dược Đen, Lối Về Miền Hoa, Người Một Nhà. Ở mỗi vai, cô để lại một gam màu khác nhau: khi gai góc, lúc trong trẻo, khi lại lặng lẽ quẫy đạp trong thân phận. Những hành trang đó giúp cô bước vào vai Tú với vốn sống và kỹ thuật đủ dày—để hiểu thế nào là mềm mà không yếu, cứng mà không lạnh, yêu mà không tự đánh mất chính mình. Vì thế, khi Tú rơi nước mắt, người xem không chỉ thấy một cô gái buồn; họ còn thấy bóng dáng của chính mình trong những năm tháng từng vụng dại vì yêu.

Ảnh: VTV
Nhắc đến Bách của Huỳnh Anh, vai nam chính không phải một cái bóng mờ. Sự tương tác giữa Bách và Tú tạo ra không khí vừa nồng nhiệt vừa vừa vặn: lời nói giản đơn, cử chỉ không phô trương, nhưng đủ sức thắp sáng một khoảng khung hình rồi để lại dư vị kéo dài sang cảnh sau. Nhờ thế, những giọt nước mắt của Tú không rơi vào khoảng không; chúng có nơi để dội lại, có âm vang để làm rõ chiều sâu của mối quan hệ. Khi khán giả bật thốt “Ai mà nỡ làm cô ấy buồn?”, đó cũng là lúc họ đã đứng hẳn về phía nhân vật—một thước đo quan trọng cho hiệu quả diễn xuất.

Ảnh: VTV
Không chỉ dừng ở kỹ thuật, Quỳnh Châu còn cho thấy sự dũng cảm chọn lựa lối diễn “ít an toàn”. Cô tránh lạm dụng những bộc phát dễ gây hiệu ứng nhanh trên mạng xã hội để giữ nhịp dài cho cảm xúc. Phim truyền hình đòi hỏi nhịp điệu đều đặn, và diễn viên, nếu thiếu tỉnh táo, có thể rơi vào lối mòn. Ở Cách Em 1 Milimet, cô chọn xây dựng đường cong cảm xúc đi từ sáng—ấm—đằm—đau, thay vì lập tức dâng trào. Cách đi chậm rãi ấy cho phép nhân vật tích cóp những mảnh vỡ nhỏ của đời sống, rồi ghép thành một phân cảnh khóc đủ sức trở thành “kiệt tác” trong mắt người xem.
Sự thăng hạng của Quỳnh Châu lúc này là phần thưởng xứng đáng cho một quá trình bền bỉ. Danh xưng “nữ hoàng nước mắt” không phải chiếc vương miện để khoe cho hết mùa, mà là lời nhắc về tiêu chuẩn tự đặt ra với chính mình: nếu đã làm khán giả xúc động một lần, thì những lần sau phải làm họ rung động theo cách khác, sâu hơn, tinh tế hơn. Cách Em 1 Milimet đem đến cho Quỳnh Châu cú hích cần thiết, còn chặng đường phía trước sẽ đòi hỏi cô kiên định với những lựa chọn khó—những lựa chọn mà mỗi cảnh khóc không chỉ đẹp, mà còn có lý do tồn tại trong câu chuyện.

Ảnh: cắt từ phim
Trong bức tranh phim Việt đang hướng đến sự chỉn chu về ngôn ngữ hình ảnh và diễn xuất, sự nổi lên của một gương mặt biết tiết chế, biết “để khoảng trống nói thay” như Quỳnh Châu là tín hiệu đáng mừng. Khi vẻ đẹp điện ảnh gặp kỹ năng cảm xúc, nước mắt trên màn hình không còn là thủ pháp cầu kỳ; nó trở thành ngôn ngữ. Và với vai Tú, Quỳnh Châu vừa chứng minh mình nói ngôn ngữ ấy rất trôi chảy.
Nếu có một câu hỏi để kết lại, có lẽ vẫn là câu khán giả đã thì thầm khi xem phim: “Ai mà nỡ làm cô ấy buồn?” Nhưng có lẽ nhờ những lần buồn ấy, chúng ta nhìn thấy rõ hơn sức mạnh của một nữ diễn viên đang ở độ chín—và rộng hơn, thấy được vị trí xứng đáng của cảm xúc chân thành trong một tác phẩm truyền hình.
Lưu ý: Bài viết mang tính nhận định nghiệp vụ và phản ánh cảm nhận khán giả, không thay thế ý kiến chính thức của đơn vị sản xuất hay đánh giá chuyên môn.

Sau giải Bông Sen Vàng, “Dế Mèn” hướng tới khán giả quốc tế
Phim điện ảnh “Cưới vợ cho cha” gia nhập đường đua phim chiếu rạp cuối năm
Quốc Thiên và Jun Phạm góp mặt trong ca khúc chủ đề phim “Cưới vợ cho cha”
Sau “Bắc Bling”, Tuấn Cry gây chú ý với ca khúc về oẳn tù tì
Xuân Hinh lần đầu đóng phim điện ảnh: lối diễn dân gian bước lên màn ảnh rộng