Vương vấn mùi hoa sữa nơi bậc thềm

Hà Nội bước vào mùa Đông, những cơn gió thổi dọc phố phường khiến nhịp sống như lắng xuống, nỗi cô tịch có lúc len vào từng bước chân. Nhưng chỉ cần vài chùm hoa sữa bất chợt bung nở, làn hương đậm quyện trong không khí như sưởi ấm cả khoảng trời, xua lạnh giá đầu mùa, để lòng người dịu lại, mềm đi và bình yên hơn giữa đô thị ồn ã.

Ảnh: internet

Hoa sữa từ lâu vẫn được xem là một trong những biểu trưng của mùa Thu Hà Nội. Dẫu vậy, điều khiến tôi nhớ nhất lại là khi Đông về: chỉ một luồng gió khẽ lướt qua, cả con phố như được phủ kín bằng mùi hương ngọt nồng, dày mà êm, vừa đủ để người đi đường phải chậm lại, hít một hơi thật sâu và mỉm cười vì thấy mình đang ở giữa Hà Nội.

Vì đặc thù công việc, tôi thường rời cơ quan khi phố xá đã lên đèn. Bước chân xuống bậc thềm, hương hoa sữa bất thần ùa tới, thấm vào từng nhịp thở. Cảm giác mỏi mệt của một ngày dài bỗng tan loãng; thay vào đó là sự thư thái khó gọi tên. Có lẽ vì trót đem lòng yêu mùi hương ấy, tôi luôn muốn đứng lâu thêm một chút, hít hà thêm một chút, để hương hoa ngấm dần vào mạch cảm xúc, đánh thức những điều dịu dàng tưởng đã cất kỹ.

Ảnh: internet

Mỗi mùa hoa đi qua là một mùa tranh luận trở lại. Ở Hà Nội, hiếm loài hoa nào có thể “chia đôi” ý kiến như hoa sữa: có người say mê đến ngẩn ngơ, cũng có người e ngại vì vị hương quá nồng mà cố tình đi vòng. Dù thế, cuộc đối thoại bất tận ấy chỉ càng làm nổi bật sức sống của một biểu tượng mùa: thứ mùi hương đủ mạnh để người ta phải nói về nó, thương nó, và đôi khi là… phàn nàn về nó.

Riêng tôi, năm nào cũng mong đến mùa. Mùi hương ấy cứ quẩn quanh đâu đó trong trí nhớ, trong nhịp sống, như sợi chỉ vô hình khâu nối các mùa. Hoa có thể vẫn nở như cũ, hương có thể vẫn nồng như thế; chỉ có cảm nhận của tôi là chuyển đổi theo thời gian. Ở mỗi đoạn đời, tôi lại “đọc” mùi hương theo một cách khác.

Ảnh: internet

Thuở mười tám, đôi mươi, tôi thấy hương hoa phảng phất cái ngọt lành của mối tình đầu: mênh mang, bâng khuâng và hơi… liều lĩnh. Khi đã làm mẹ, trong thứ hương quen thuộc ấy bỗng có cả chút nuối tiếc, chút thương mến cho quãng thanh xuân đã lặng lẽ lùi xa. Và rồi những ngày trưởng thành sau này, giữa nắng hay mưa, giữa vui hay buồn, tôi lại thích cảm giác se lạnh của phố phường, được đi bộ trong gió, khẽ xuýt xoa để làn hương đậm đà ùa thẳng vào lồng ngực.

Cũng vì những năm tháng ấy mà tôi thêm yêu từng con đường đã qua, từng góc phố từng dừng chân. Mỗi ngã rẽ, mỗi hàng cây dường như đều cất giữ một kỷ niệm thoang thoảng mùi hoa sữa: có khi là một cuộc hẹn muộn, có khi là một cuộc gọi dài, có khi là một mình lặng lẽ mà thấy lòng đầy ắp.

Ảnh: internet

Trong tôi, Hà Nội là cuộc giao hòa kỳ diệu của đất trời. Ở đó, sương sớm và hương hoa sữa quyện lấy nhau, để lại một vẻ dịu dàng khó trộn lẫn. Có lẽ chỉ ở mảnh đất này, mùi hương ấy mới gợi lên nhiều nhớ thương đến vậy: tuổi trẻ là những bước chân đi cùng bạn bè dưới tán cây, còn những ngày trưởng thành lại là khoảnh khắc thong thả dạo bước với con nhỏ, nghe mùi hương dẫn lối qua những con phố quen.

Ảnh: internet

Rồi một lúc nào đó, tôi nhận ra hương hoa sữa như chiếc cầu nối những cuộc đối thoại thầm thì với chính mình về đời sống, về các mùa đã đi qua, về những đổi thay không gọi tên. Người ta vẫn ví nó như mùi của mối tình đầu: cứ vương, cứ vấn, không quá ồn ào mà khó dứt ra. Và sau tất cả—sau những ngày mưa, ngày nắng; sau những mùa Thu nhẹ tênh hay những đêm Đông hanh hao—chỉ cần trái tim còn biết rung động trước vẻ đẹp quanh mình, ta vẫn có đủ niềm tin để đi qua mọi biến động của cuộc đời

Quảng cáo Quảng cáo
Tin khác
Đang tải…
Hết tin